Có người nói với tôi rằng “suốt ngày đọc sách mà để con khóc”. Lúc đầu tôi thấy buồn, rất buồn, thậm chí tự hoài nghi chính mình “ừ, mình đọc, học để làm gì đây khi vẫn có những lúc mình không biết nên làm gì”, nhưng khi bình tĩnh lại, tôi thấy buồn cười nhiều hơn. Bởi ngay từ “suốt ngày” đã là “vơ đũa cả nắm” rồi. (Cái này tôi cũng mới ngộ ra để sửa chính mình khi đọc bộ “Dám bị ghét” và “Dám hạnh phúc” thôi) Bởi lúc đầu khi mới tìm hiểu về nuôi dạy con, về tâm lý con trẻ, tôi cũng từng có suy nghĩ như vậy, tôi đã từng nghĩ “à hoá ra là thế”, “à mình biết cần làm gì khi con như thế này rồi”, và tưởng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ lắm. Rồi có lúc tự trách rằng tại sao mình tìm hiểu thực hành như vậy rồi mà con lại không như mình nghĩ, tại sao người ta bảo đến 18 tháng là mốc đánh giá con ăn tốt, nhưng vẫn lắm khi khó chịu thế này. Tại sao khi mình nghĩ con tự lập, con biết làm cái này cái kia rồi, vẫn cần phải bên con nhiều thế? Rồi khi càng đọc và ngẫm lại tôi mới biết thực ra tôi đ...
Cùng mẹ tự tin, bình an bên con! Nơi lắng nghe chia sẻ của mẹ, không phán xét, không giáo điều!