Cha mẹ là số phận của con cái
Mùa hè năm ngoái, mình tìm đọc “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ” của bác Đặng Hoàng Giang, đã rất khó để hoàn thành cuốn sách này. Mình đã khóc, đã dừng lại, đã phải lấy can đảm vài lần trước khi đọc tiếp. Nhiều người đọc sách của bác cũng nhận xét như vậy, có lẽ vì nó quá thực, và nặng nề đến nỗi người ta không tưởng tượng được hoặc không ngờ những điều tưởng nhỏ, tưởng bình thường thời thơ ấu lại có sức ảnh hưởng lớn và lâu đến thế trong cuộc đời của một người.
Mình đã lấy can đảm để đọc lại, rồi có thời gian đã bị xoáy vào đó với nỗi hoài nghi liệu mình có thể làm cha mẹ tốt khi lớn lên ở nơi vẫn còn nặng nề phong kiến, vẫn quá vất vả mưu sinh? Khi tuổi thơ không đến nỗi gay gắt như các nhân vật nhưng những câu nói, hành xử ở hiện tại cũng giống giống cái mình từng được nhận/ được thấy. Phải đến vài tuần sau, mình mới bình tĩnh nhìn lại cách mình đang bên con, mình nghĩ “à mình có thể làm được”.
Rồi đến khi đọc “Dám hạnh phúc” và “Dám bị ghét” về tư tưởng của nhà tâm lý học Adler, mình càng tin tưởng và thấy cực kỳ tâm đắc, rằng “mọi thứ bạn làm ở hiện tại đều không liên quan đến quá khứ, cũng không phải do nguyên nhân nào đó, mà do bạn tự/ và có thể quyết định.” Mình vẫn ấn tượng với một ví dụ rất thật được đưa ra là một người mẹ đang giận và quát mắng con, nhưng khi có điện thoại, thì sẽ gần như ngay lập tức trở về trạng thái bình thường với người nghe, rồi sau đó lại tiếp tục mắng con khi cuộc gọi đã kết thúc. Vậy tức là ta hoàn toàn có thể kiểm soát cơn giận, chỉ là vì muốn kỷ luật con nên ta gán cho nó một lý do là “vì nóng giận”. Chứ không phải như thông thường là “vì giận nên mắng con”.
Adler cho rằng mọi thứ bạn làm ở hiện tại đều không liên quan đến quá khứ, bạn hoàn toàn có thể thay đổi, chỉ là bạn không dám thay đổi thôi. Điều tâm đắc nhắc lại hai lần, đúng rất đúng. Nhưng thật khó. Theo nhìn nhận của mình, việc thay đổi sẽ dễ hơn với những người có nội lực mạnh mẽ, kiên định, hiểu rõ mình muốn gì. Nếu không, họ cần được rèn luyện rất nhiều bằng việc đọc, học hỏi và tôi luyện bản thân để tìm ra ý nghĩa cuộc đời, kiên định với nó và tự mình thay đổi. Khi đó họ mới có thể bình tĩnh quan sát và chậm lại trước cuộc sống vốn quá nhanh với mạng xã hội và kết nối như hiện nay. Chậm lại để có cái nhìn rộng và khách quan, kiên định để không chạy đua với người. Vì có như thế, họ mới dám thay đổi để đi ngược lại cách làm hay suy nghĩ của người khác, những người xung quanh họ.
Nói về sách nhưng ở bài này mình không review sách, mình muốn nói về trải nghiệm của mình khi làm mẹ. Cha mẹ và con gặp nhau là điều không thể thay đổi, không ai chọn được con hay bố mẹ. Nhưng “dù giống mà khác”, tưởng là cố hữu nhưng có thể thay đổi. Chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi để con được lớn lên trong môi trường tốt hơn. Tốt hơn ở đây không hẳn là về kinh tế, mình đã thấy những gia đình vì mải lo kiếm tiền mà cuối cùng, chẳng thể tiếp tục “bình thường bên nhau”, mà tốt hơn ở đây theo mình, quan trọng hơn là tư tưởng, tư duy của bố mẹ.
Hôm qua trong bài của chị một người chị yêu giáo dục về cái vòng luẩn quẩn của người nghèo trong giáo dục con, mình đã bình luận rằng “là con nhà nông, mình thấy khi làm bố mẹ, thứ đầu tiên và quan trọng nhất là thay đổi tư tưởng”. Bởi chỉ khi bố mẹ thay đổi, mới có thể bình tâm bên con giữa xung quanh bôn ba ngược xuôi không chỉ kiếm tiền mà thật nhiều tiền, bình tâm giữa làn sóng bệnh thành tích, thi đua điểm số. Chỉ khi thay đổi, họ mới có thể bỏ xuống những bất công để hạn chế đối xử tương tự với con mình. Nhưng đó cũng là điều khó nhất, mất thời gian nhất.
Mà người ta thì thường muốn chọn cái nào dễ hơn, nhanh hơn.
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mẹ Bơ: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét