Có người nói với tôi rằng “suốt ngày đọc sách mà để con khóc”. Lúc đầu tôi thấy buồn, rất buồn, thậm chí tự hoài nghi chính mình “ừ, mình đọc, học để làm gì đây khi vẫn có những lúc mình không biết nên làm gì”, nhưng khi bình tĩnh lại, tôi thấy buồn cười nhiều hơn. Bởi ngay từ “suốt ngày” đã là “vơ đũa cả nắm” rồi. (Cái này tôi cũng mới ngộ ra để sửa chính mình khi đọc bộ “Dám bị ghét” và “Dám hạnh phúc” thôi)
Bởi lúc đầu khi mới tìm hiểu về nuôi dạy con, về tâm lý con trẻ, tôi cũng từng có suy nghĩ như vậy, tôi đã từng nghĩ “à hoá ra là thế”, “à mình biết cần làm gì khi con như thế này rồi”, và tưởng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ lắm. Rồi có lúc tự trách rằng tại sao mình tìm hiểu thực hành như vậy rồi mà con lại không như mình nghĩ, tại sao người ta bảo đến 18 tháng là mốc đánh giá con ăn tốt, nhưng vẫn lắm khi khó chịu thế này. Tại sao khi mình nghĩ con tự lập, con biết làm cái này cái kia rồi, vẫn cần phải bên con nhiều thế? Rồi khi càng đọc và ngẫm lại tôi mới biết thực ra tôi đã nhầm, con vẫn đang lớn thôi, mà đã là con người, dù lớn hay trẻ con, đều có sự khác nhau, mỗi người một cá tính riêng, mỗi ngày bên con không phải bất biến mà luôn thay đổi, chưa kể đến những sai khác. Mọi khoa học, mọi nghiên cứu cũng chỉ là trên một nhóm mà thôi, và vì thế, không có một phương pháp nào ưu việt khi nuôi dạy con, không một cách nuôi dạy nào hoàn hảo để con trở nên toàn diện, thành thiên tài, biết nghe lời hay luôn nghe lời, luôn làm theo lời bố mẹ. Hơn thế, không có phương pháp nào có mục tiêu nuôi dạy là “để trẻ thôi khóc”. Đọc, học là để hiểu hơn, xem liệu con đang nghĩ gì, con muốn gì, liệu mình có thể làm gì, cần làm gì để vững vàng bên con giữa vô số lời khuyên, vô vàn phương pháp. Và khóc thì sao? Khóc cũng là một cách thể hiện cảm xúc, một phản ứng quá đỗi bình thường của con người, nhất là ở trẻ.
Những ngày đầu làm mẹ, tôi cũng giống nhiều người, từng có suy nghĩ con nhỏ thì nghĩ “lớn rồi sẽ đỡ hơn”, nhưng hoá ra không phải. Càng lớn, vấn đề bỉm sữa không còn nhưng lại xuất hiện nhiều vấn đề khác: chuyện học, chuyện chơi, chuyện sở thích, chuyện tâm lý vào tuổi teen, chuyện bạn bè, chọn trường, thi cử... Rất nhiều thứ tôi không thể nào biết trước được, và khi con đến giai đoạn nào cũng đều cần có bố mẹ đồng hành. Khi con càng lớn, vấn đề sẽ càng nhiều hơn, chứ không bớt đi.
Thử nghĩ về ông bà, bố mẹ ta mà xem. Khi con nhỏ thì lo chuyện kinh tế, nuôi con, lớn thì lo chuyện học, lớn nữa thì bạn trai bạn gái, lấy vợ, lấy chồng, rồi lo cho cháu. Có khi nào hết lo, khi nào hết bận? Dường như là chưa khi nào nhỉ. Dù cho có tự nhủ “ôi dào, nó lớn rồi kệ nó”, nhưng là con mình, cháu mình mà, người thân mà, liệu có thể làm ngơ khi chúng khó khăn, khi lầm đường.
Với cả, để mặc con khóc và nghe con khóc khác nhau đó nha!
----------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét