Yêu thương vô điều kiện - Yêu con không chỉ bằng lời
Trong chuỗi bài về những câu nói tưởng chừng rất “bình thường” của người lớn nhưng lại không nên nói với trẻ và cách mình đã sửa. Bởi dù sao, không thể bên con 24/7 và không thể ngăn con khỏi mọi điều bất công, mọi hành vi, câu nói chưa phù hợp. Chỉ là mình nghĩ, nếu xây dựng được gắn kết với con, là nơi tin cậy để con tỉ tê chuyện trường, chuyện bạn, mình có thể tiến gần hơn đến thế giới của con để đồng hành cùng con.
Bài 2: Con ngoan thì mẹ mới thương
Trong một bữa tiệc nhỏ nọ, bé gái 5 tuổi có chuyện gì đó không ưng ý, liên tục khóc nấc lên. Trò chuyện giữa hai mẹ con như sau:
- Nhưng mẹ phải yêu con
- Con nghe mẹ nói này
- Con nghe mẹ nói nhưng mẹ phải yêu con
- Mẹ yêu con với điều kiện con nín khóc, dừng khóc và bình tĩnh nghe mẹ nói.
- Nhưng mẹ phải yêu con.....
Đoạn hội thoại liên tục và lặp lại như vậy. Điều khiến mình chú ý sau những lần tìm hiểu về giao tiếp với con, đó là mẹ nói yêu con, nhưng mẹ cần điều kiện là con phải nín khóc, mẹ muốn con phải bình tĩnh lại ngay giữa cơn nấc, mẹ ngồi bên nhưng thiếu cái chạm tay, cái ôm, cái nhìn. Mình từng viết rằng hãy nói yêu thương con thật nhiều, đúng nhưng chưa đủ. Khi mẹ còn giận, khi mẹ còn trong tâm trạng bực tức, căng thẳng, thứ con cần không chỉ là câu “mẹ yêu con”, mà thật tâm, cả con người mẹ, mẹ yêu con, không điều kiện.
Tại sao lại phải thật tâm? Nghĩa là cả trong tâm trạng, lời nói, ánh mắt, hành động cũng khiến con cảm nhận được điều đó. Mà nếu mẹ đang trong tâm trạng bực bội, tức giận, đang trong suy nghĩ “con đòi hỏi đây mà”, “con khóc nhiều quá đấy”... thì khó để truyền tải được đến con rằng “mẹ thương yêu con”. Con trẻ quan sát và cảm nhận tâm trạng của người lớn tốt lắm ấy. Thử nghĩ xem, ai đó nhìn bạn bằng ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng, mặt mày nặng nề buông câu "Anh yêu em", liệu bạn có tin không?
Lúc Bơ hai tuổi, nghe người lớn nói to, con sẽ nói “bác/ ông/ bà đang giận đấy”. Lúc gần ba tuổi, chỉ vì mẹ nhắc nhở mà con bảo “không thích mẹ”, “mẹ xấu xa” (học theo câu trong cuốn sách con từng đọc).
Nhưng rõ ràng đang bực bội quá, khó chịu quá, giờ ăn mà con cứ khóc, cứ nghịch, đến giờ đi học mà con còn mải chơi... làm sao mà có thể “bình thường” được. Cách của mình là nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc bên con, rồi tập hít thở. Mỗi khi căng thẳng, tức giận, mình thường cảm thấy khó thở, thấy căng, nóng nơi lồng ngực, cảm giác tim đập nhanh, đuối hơi. Bằng việc hít thở, cơ thể sẽ dễ chịu hơn nhiều. Rồi mình tự nhủ “điều này sẽ không kéo dài đâu”, “con đang cần được hiểu”, cách này thực sự hiệu quả, giúp mình bớt cảm giác khó chịu và nhanh lấy lại bình tĩnh. Khi nào giận quá mình nói với con rằng “mẹ đang khó chịu/ mẹ đang mất bình tĩnh rồi”. Nếu con khóc mà mẹ đang trong cơn giận chưa thể điều tiết được thì ráng hít thở sâu và không nói gì cả, chỉ ôm con và (nếu có thể) thì nói mẹ thương con. Vậy cũng rất tốt rồi, trẻ cũng có nỗi sợ không được thương yêu.
Viết ra thì vậy, nhưng để có thể kiên nhẫn và kiềm chế, không có cách nào khác là qua nhiều thực hành, tự nhủ, nhất là với những người nóng tính như mình. Bản thân mình thuộc kiểu người thẳng tính, khó kiềm chế, nhưng bằng việc đọc và thực hành thường xuyên, để cái suy nghĩ đó dần trở thành tiềm thức, số lần quát mắng con giảm đi, hoặc sẽ bình tĩnh lại rất nhanh và xin lỗi con nếu mình lỡ sai. Và nhờ thế, tình huống được cứu vớt một phần. Phần còn lại là lắng nghe và kết nối với con, để mẹ hiểu con và con hiểu mẹ. Quả thật, bằng việc tự nhủ, đọc và thực hành thường xuyên, não bộ sẽ có sự điều tiết, liên kết rất khác.
Mới đây trong cuốn “Dám hạnh phúc”, mình đọc được câu này “trẻ con là những quan sát viên rất xuất sắc, chúng nghĩ về hoàn cảnh của mình, nhìn thấu tính cách, khuynh hướng của cha mẹ...” Muốn con biết cách kiềm chế và giải toả cơn giận lành mạnh mà không làm tổn thương người khác, bản thân mình cũng cần học. Không có cách nào khác cả!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mẹ Bơ: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét