Việc mình đang làm, thực ra không vì ai khác, mà chính là vì mình.
Lúc trước, mình từng nghĩ, vì mình ở nhà trông con, mình vì con, vì gia đình, nên chồng cố gắng lo kinh tế gia đình cũng là chuyện hiển nhiên. Nhưng một lần, khi đang cố “kể công” chăm con vì sợ không được ghi nhận, câu nói của chồng khiến mình suy nghĩ lại “em cũng thích và muốn bên con mà”.
Mình chợt khựng lại, dù không nói ra với chồng nhưng trong đầu mình lúc đó là “ơ, đúng nhỉ”. Mình làm điều đó không chỉ vì con hay vì chồng, mà vì chính mình. Chính mình luôn đau đáu với mỗi bước phát triển của con, mình nhìn thấy sự bất cập và thiệt thòi ở nơi mình được sinh ra và lớn lên, mình muốn thay đổi, mình không muốn lặp lại điều đó. Mình thích bên con, muốn chăm con, đọc sách cho con, học cách trò chuyện, khuyến khích con, không phán xét, học nuôi dạy con theo cách của mình. Nếu lúc trước, đều đặn mỗi tuần mình ra ngoài, cà phê, dạo phố, mua sắm và thấy vui với điều đó, đến nỗi rất ít khi thấy mình ở nhà cuối tuần. Thì bây giờ mình có thể bớt ra ngoài cà phê mỗi cuối tuần, bớt bạn bè, bớt chú ý đến chuyện ăn mặc (miễn thoải mái và mình thích) và không mấy băn khoăn về điều đó, nhưng tuyệt nhiên mình sẽ áy náy lắm nếu để con cho người khác chăm trong thời gian dài, sẽ không tin tưởng gửi con ở một môi trường mà mình cảm thấy là không phù hợp, chơi những món đồ chơi, tham gia những hoạt động mà mình thấy là không ổn cho sự phát triển của con. Mình không có ý nói làm mẹ phải như thế này hay thế khác, bởi mình cũng đang học và hành thôi. Bạn có thể thích làm việc và gửi con để thoải mái ra ngoài. Bạn cũng có thể không mấy để ý chuyện ai sẽ nói gì với con. Đó là quyền và lựa chọn của bạn, không có đúng hay sai, chỉ có lựa chọn và hài lòng.
Mình đã từng hoài niệm về thời gian lúc còn hết mình với công việc. Công việc đều đều, tốt lên, mình luôn đúng giờ, tự tin, nhiệt huyết, nhanh nhẹn, vui tươi (những từ được sếp dành tặng). Mình đã từng nhớ những ngày đó. Nhưng cũng từ trong những ngày tháng đó, mình quyết định nghỉ việc về Bắc và mong muốn sau này sẽ làm việc tại nhà để bên con. Có một lý do nữa là mình cảm thấy bố mẹ đã quá vất vả để nuôi lớn mình, và mình không muốn họ lại phải lo lắng cho con của mình.
Mình ở nhà, rồi nghĩ khi con đi học, mình sẽ có thể tập trung quay lại công việc, nhưng không, càng đọc càng tìm hiểu, mình càng thấy mình nông cạn, chưa biết gì, và mình muốn biết nhiều hơn. Cộng với những sự kiện từ gia đình lớn, từ cuộc sống xung quanh mà mỗi khi nghĩ đến và liên tưởng với những điều đã học, mình thấy áy náy vô cùng nếu không làm gì đó. Mình chỉ vì mình thôi. Đã có lúc, mình bị tham, bị căng thẳng vì không biết nên theo đuổi điều gì.
Những ngày vừa rồi mình bớt lướt fb, bởi mỗi khi lướt, mình lại quên mất mình là ai, mình muốn gì. Bởi mỗi khi lướt, mình lại vội vã với những chia sẻ chuyện bán hàng, kiếm tiền, chớp thời cơ, chuyện cống hiến. Mình thấy tự ti vì chưa thể hết mình với công việc, vì có lúc đầu bù tóc rối mà chậm chạp hơn, có lúc trễ hẹn, có lúc lạc đường. Mình chưa từng như thế và điều đó làm mình mất năng lượng. Mình nghĩ về quá khứ rồi quên mất mục tiêu và mong mỏi lớn nhất của mình ở hiện tại. Khác với năm ngoái, mở fb ra là đập vào mắt mình những chia sẻ về tâm lý con trẻ, về giáo dục, về các thời kỳ phát triển, mình học được rất nhiều. Giờ thì khác, những hình ảnh lộng lẫy, những câu chuyện đẹp, những “hình mẫu”, những lời than thở, chạy theo trend. Lúc đầu mình bị trong tâm trạng so sánh, thu mình khi đập vào mắt những thứ đó, bây giờ thì không, mình chấp nhận hiện tại, nhìn rõ đường đi và mong muốn của mình, mình thấy thoải mái hơn nhiều vì hiểu “vui mà, ai cũng có lúc này lúc kia”. Cuộc sống, điều kiện, xuất phát mỗi người một khác và không thể nào giống nhau. Mình học cách chậm lại, chỉ đăng vui vui, vẫn viết cho riêng mình, rồi đọc nhiều hơn, quan sát và thực hành nhiều hơn để mở rộng ra suy ngẫm về cuộc sống, về con người. Mình thấy:
- Con người nhỏ bé lắm, điều mình biết chỉ là hạt cát trong số những điều mình chưa biết. Có những thứ giờ thấy là đúng, sau này khi có thêm trải nghiệm, lại khác.
- Chơi cùng con không cần đồ chơi đắt tiền, dạy con không nhất thiết phải “có điều kiện.”
- Sống trọn mỗi ngày, an yên thay vì lo lắng về tương lai hay than trách quá khứ.
- Cần những khoảng lặng, tắt điện thoại, xa màn hình để đi vào bên trong, suy ngẫm về những điều xảy ra xung quanh, mỗi ngày.
- Không chỉ trẻ con mà cả người lớn, mỗi người đều có lý do cho lựa chọn của mình. Và cái mình có thể, và (chỉ) nên làm, là lắng nghe, không phán xét. Bởi chỉ bằng cách dấn thân và trải nghiệm quyết định đó, họ mới có thể nhận ra là nên hay không nên. Cho dù không nên thì vẫn là trải nghiệm.
- Cần có lòng biết ơn và trắc ẩn. Đó là thứ sẽ dẫn mình đi xa và vững vàng trước khó khăn. Nếu tính thời gian từ lúc mình được cho là trưởng thành và suy nghĩ độc lập đến hiện tại thì khoảng 10 năm, giả sử sống được thọ 80-90 tuổi, vẫn còn 50-60 năm nữa để sống và trải nghiệm. Nếu không thọ lắm, chỉ 50-60 thôi, thì vẫn còn 20-30 năm nữa. Cứ bảo 30, 40 cần ổn định, nhưng những biến cố đã qua so với thời gian tiếp theo vẫn còn quá ít, quá nhỏ. Cớ gì hoang mang cau có với khó khăn hiện tại, bởi biết đâu sẽ còn ... khó khăn hơn. Cũng vì thế, học cách chậm lại, biết ơn, yêu thương lấy người xung quanh mình mỗi ngày là sợi dây giữ ta bình tâm, bình an và tích cực với cuộc sống.
- Những việc lớn đều bắt nguồn từ khởi đầu nhỏ và đều đặn mỗi ngày.
- Rất nhiều mâu thuẫn chỉ vì tiền, nhưng tiền mất có thể kiếm lại, những thứ khác khi mất đi, rất rất lâu và khó để lấy lại.
- Trước khi trách người, hãy thử nhìn rộng ra để thương người. Giận không nhất thiết phải nói ra mới hiểu, không nhất thiết phải đôi co, mà có những khi không cần nói, không đôi co, người sẽ tự hiểu. Sự im lặng cũng giá trị lắm.
Và một điều cực kỳ quan trọng “muốn thay đổi người khác hãy bắt đầu từ bản thân mình”, kể cả khi mình thấy mình không sai, bởi góc nhìn mỗi người khác nhau, thật sự rất khác mà chỉ khi được nói ra, khi kết nối với nhau, đặt mình vào vị trí của nhau để thông cảm cho nhau, ta mới biết, hóa ra mình đã nhầm. Mình tin khi sửa mình, là giúp người, cũng là giúp mình, sửa không phải là mất đi chính kiến hay tự tôn, không phải là "lép vế", mà chính là đang làm những gì có thể để mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn, dù là với cha mẹ, nửa kia, hay con cái.
-----------------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét