Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2022

Giới thiệu tác giả

Ảnh của tôi
Nguyễn Huyền (mẹ Bơ)
Mến chào bạn! Mình là Huyền, là mẹ của một em bé đáng yêu tên là Bơ. Năm 2015, tình cờ đọc được một bài viết về giáo dục sớm, về nuôi dạy con, mình ý thức được vai trò của người làm cha mẹ trong những năm đầu đời. Với mong muốn được tự chăm sóc và bên con, mình nghỉ việc, chọn công việc tự do và liên tục học, cập nhật thông tin về nuôi dạy con, về tâm lý con trẻ. Mình luôn tin, không có đứa trẻ hư, chỉ là con đang cần được hiểu. Mình viết ra để học, lưu lại và hi vọng có thể giúp ích cho bố mẹ phần nào trên hành trình bên con. Nếu có bất kỳ khó khăn hay tâm sự nào, hãy chia sẻ với mình nhé! Mình muốn được lắng nghe câu chuyện của bạn, không phán xét, để cùng bình an, tự tin bên con!

1001 tình huống bên con: Làm gì khi con không tập trung trong giờ ăn (Bơ 3 tuổi)

 Làm gì khi con không tập trung trong giờ ăn? Thời gian đầu Bơ đi học, mình không biết có phải do con đi học hay vì con vào giai đoạn phát triển nhưng cứ mỗi tối đến giờ ăn là con kiểu “tâm tư ở chốn nào”, không nói chuyện liên tục thì ra khỏi chỗ ngồi, chơi, làm trò… nói chung là không ngồi chú ý giờ ăn như trước. Bản thân mình cũng tập được cách tôn trọng lựa chọn ăn uống của con, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ kiên nhẫn, bằng chứng là một hai hôm không sao, khi vài hôm như thế cộng với bữa ăn kéo dài, chồng thì đi ra đi vào “sao con không ăn gì thế?”. Vậy là mình cũng đâm khó chịu, không đánh mắng nhưng cũng mặt nặng mày nhẹ với con lắm, xong nghĩ “ơ con cũng đâu làm gì sai mà mẹ như thế!!!!” Sau nhiều ngày quan sát và liên hệ với kiến thức về chuyện ăn, tâm lý con và cả mẹ thì mình thấy có mấy điều liên quan đến giờ ăn của con:  - Con có thể không đói vì nếu hôm nào đói con ăn rất nhanh và tự giác. Bữa phụ ở trường lúc gần 3 giờ chiều, cộng với sữa lúc 4 giờ, bữa tối nhà mình diễ...

Làm cha mẹ cũng có lúc sai

 LẮM LÚC, MẸ CŨNG... “HÂM”! Tối qua mình về nhà trong cơn say xe, ớn lạnh, người lâng lâng ngây ngất. Ăn vội bát cơm nóng rồi để chồng rửa bát trông con còn mình lên giường nằm.  Lát sau chồng bận việc, Bơ tự chơi trong phòng cùng mình. Con thích thú rút giấy từ túi giấy ăn, mình bảo “Bơ rút ra thì lát nữa Bơ tự cất vào nhé!” Con đồng ý và vừa rút giấy vừa cười khoái chí, giấy ra đến đâu, con cười to đến đấy. Rút hết giấy thì giữ lời nhặt vào, nhưng lại phát hiện ra là nhét chỗ giấy đó vào dép đi trong nhà cũng vui không kém. Thế là thay vì xếp giấy vào, con vo tròn nhét vào đôi dép kia.  Mình cáu, vì mệt, vì muốn con nhanh chóng gọn gàng để chuẩn bị đi ngủ, vì sợ chồng ra thấy đống lộn xộn lại dỗi bởi cả chiều và tối anh đã chơi cùng con cộng với cơm nước chu toàn. Mình kéo con ra khỏi chỗ giấy đang nhét dở, không quên mắng vốn “cất vào chứ đâu phải nhét vào đó Bơ, bẩn mà”....  Bơ khóc. Có lẽ vì đã tự vấn khá nhiều nên dù giận mình vẫn nén lại được khi thấy con mếu ...

Nhật ký bên con: Khi cô phê bình con

  Chiều nay đón Bơ, cô bảo:  - Bơ dạo này không nghe lời cô mẹ ạ.  - Dạ, là như thế nào cô? - Con cứ quay ra nói chuyện với bạn trong giờ, không chú ý học đâu ạ. Lúc trước tiến bộ nhất lớp, dạo này thì cô nói không nghe nữa rồi.  Mẹ vốn không quá đòi hỏi con phải luôn chăm ngoan, luôn “tốt”, và cũng đã có chút cái gọi là “kinh nghiệm” chuyện cô nhận xét điểm chưa tốt của con nên lần này không lo lắng, cũng không buồn, cảm giác chỉ là tiếp nhận và nghĩ cách đi vào buổi học của con xem chuyện gì xảy ra, hay con nghĩ gì thôi. Buổi tối trên giường ngủ mẹ hỏi:  - Trên lớp Bơ thích chơi cùng bạn nào.  - Bạn Bin.  - Thế Bơ có nói chuyện với bạn không?  - Bơ không.  Ơ, mẹ đang định mớm xem em nói chuyện gì với bạn mà em lại bảo “không”, thế thì không tiếp tục được gì rồi. Nghĩ cách hỏi khác vậy:  - Hôm nay cô bảo là để cô nói với mẹ ấy. Bơ có biết cô định nói gì không?  - Bơ biết.  - Bơ biết cô nói gì nào?  - Cô bảo là Bơ nói chuy...

Học từ sách: Bức xúc không làm ta vô can - Đặng Hoàng Giang

 Đây là cuốn thứ hai mình tìm đọc của tác giả Đặng Hoàng Giang sau cuốn “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ”.  Những câu chuyện, bài viết của bác Giang luôn khiến tâm trạng của mình thật phức tạp: khi thì tâm đắc, khi thấy xẩu hổ, tự vấn, có lúc thấy thật nặng nề vì nó quá thực tế. Dù vậy, mình vẫn muốn đọc, muốn nghe, để thêm một chút nào đó hiểu thêm về con người, về xã hội. Vậy nên khá lâu sau cuốn thứ nhất, mình mới dám tìm đến cuốn thứ hai này để đọc nó.  Thực ra cái tên “Bức xúc không làm ta vô can” đã in sâu trong tâm trí mình từ lần đầu được biết về nó. Và từ sau khi biết đến cái tên này, mỗi khi thấy những drama, thay vì “hít cho bổ phổi” mình giảm xuống còn “hít nửa vời”, rồi học cách lẳng lặng lướt qua cho đầu óc thông thoáng.  Nhưng đọc rồi mới biết đó chỉ là một phần rất nhỏ của cuốn sách, bên cạnh những vấn đề lớn như môi trường, xã hội, phát triển. Những chuyện từ thiện, du lịch, thịt chó, phẫu thuật thẩm mỹ... đều được đưa ra phân tích nhưng không k...

Review sách: Combo Evie và biệt tài bí mật

#review: Combo 2 cuốn "Evie và biệt tài bí mật" Đầu tiên là mình ấn tượng với chiếc bìa sách, không hiểu sao khi nhìn thấy bìa và cái tên, mình đã nghĩ đến những câu chuyện hài hước, mình thích sự hài hước dù mình khá… nhạt. Mình cứ nghĩ đây là một cuốn sách mang đậm hơi hướng tuổi thơ, về những điều rất trẻ con nhưng không, bộ sách này cũng cực kỳ phù hợp với cả người lớn, dù bạn có đang làm cha mẹ hay không.  Dường như thời gian này, tâm lý học và chuyện làm cha mẹ là mối quan tâm nhất của mình nên hầu như đọc đến đâu mình cũng thấy có bài học về cách ứng xử, về cách sống. Như chuyện làm màu để câu view, chuyện phân biệt đối xử, tôn trọng sự khác biệt, bodyshaming hay nhiều vấn đề khác ở trường học, ở gia đình, ở cách giao tiếp, ứng xử giữa con người với nhau và với động vật. Tất nhiên rồi, nếu bạn yêu thích động vật, quan tâm đến cac vấn đề vè môi trường sinh thái, ý mình là các vấn đề lớn hơn như tuyệt chủng, nạn phá rừng chứ không chỉ dừng lại ở giảm rác thải nhựa hay gi...

Phương pháp nào tốt nhất để nuôi dạy con?

 Không dạy con dựa trên nỗi sợ thì dựa trên điều gì? Phương pháp nào tốt nhất để nuôi dạy con? Hôm qua đăng bài “Xin đừng dạy con dựa trên nỗi sợ”, thì có mẹ băn khoăn “thế nên làm thế nào, vì chuyện doạ con gần như đã là một điều rất đỗi bình thường, hiển nhiên?” Mình hoàn toàn hiểu điều này, những chuyện doạ dẫm, áp đặt, phán xét... con trẻ đã trở nên bình thường đến nỗi khi một ai đó làm khác lại bị cho là hâm, là không thực tế, là sách vở. Là “bao lâu nay cha mẹ vẫn nuôi dạy như thế thì có sao đâu?” Nhưng mình không thế, có gì đó thôi thúc mình muốn làm khác, nói khác, cư xử khác. Mình tìm hiểu và thấy những hạn chế của giao tiếp truyền thống với trẻ. Mình cứ đau đáu mỗi khi thấy những em bé bị phớt lờ hay phải kìm nén cảm xúc. Mình ít nghe người ta nói, nghe đồn, nghe cách này hay cách khác để rồi nồi nọ vung kia mà ưu tiên những gì có cơ sở khoa học, có nghiên cứu, mình tìm đọc từ những người có chuyên môn và liên hệ thực tế để kiểm chứng nó, rồi mới tin, thực hành và làm the...