Chiều nay đón Bơ, cô bảo:
- Bơ dạo này không nghe lời cô mẹ ạ.
- Dạ, là như thế nào cô?
- Con cứ quay ra nói chuyện với bạn trong giờ, không chú ý học đâu ạ. Lúc trước tiến bộ nhất lớp, dạo này thì cô nói không nghe nữa rồi.
Mẹ vốn không quá đòi hỏi con phải luôn chăm ngoan, luôn “tốt”, và cũng đã có chút cái gọi là “kinh nghiệm” chuyện cô nhận xét điểm chưa tốt của con nên lần này không lo lắng, cũng không buồn, cảm giác chỉ là tiếp nhận và nghĩ cách đi vào buổi học của con xem chuyện gì xảy ra, hay con nghĩ gì thôi.
Buổi tối trên giường ngủ mẹ hỏi:
- Trên lớp Bơ thích chơi cùng bạn nào.
- Bạn Bin.
- Thế Bơ có nói chuyện với bạn không?
- Bơ không.
Ơ, mẹ đang định mớm xem em nói chuyện gì với bạn mà em lại bảo “không”, thế thì không tiếp tục được gì rồi. Nghĩ cách hỏi khác vậy:
- Hôm nay cô bảo là để cô nói với mẹ ấy. Bơ có biết cô định nói gì không?
- Bơ biết.
- Bơ biết cô nói gì nào?
- Cô bảo là Bơ nói chuyện. Mấy lần Bơ quay đi, một lần, hai lần, ba lần, Bơ quay đi lúc cô đang nói, lúc học tiếng Anh.
- À thế à. Thế lúc đó Bơ làm gì mà quay đi vậy.
- Bơ nói chuyện với bạn Thỏ.
- Thế Bơ nói chuyện gì vậy?
- Bơ chỉ cho bạn nối chấm tròn với đường kẻ.
- Thế à, bạn hỏi Bơ hay sao mà Bơ chỉ cho bạn?
- Bạn hỏi Bơ.
- Ồ vậy à. Thế cô có bảo gì Bơ không?
- Không, cô đang hướng dẫn các bạn học.
- À, Bơ biết chỉ bài cho bạn, rất là tốt đấy. Nhưng mà Bơ nghĩ xem, khi Bơ đang hướng dẫn bố mẹ chơi, mà bố mẹ lại nói chuyện, thì Bơ thấy sao?
- Thì Bơ buồn.
- Ừ, thế còn cô thì sao nhỉ?
- Thì cô cũng buồn.
- Ừ, có thể là vậy đấy. Bơ biết chỉ bài cho bạn là tốt nhưng Bơ có thể đợi giờ chơi, hoặc khi cô nói xong nhé.
- Bơ đồng ý.
- Còn nữa, bây giờ Bơ đang còn nhỏ, có thể Bơ chưa hiểu rõ. Nhưng mẹ mong là mình hướng dẫn bạn chứ không làm hộ bạn nhé. Bơ nghĩ xem, mình đâu có luôn ở bên bạn mà làm hộ bạn được, mình có thể hướng dẫn để bạn biết cách làm. Giống như khi Bơ hỏi mẹ và mẹ hướng dẫn Bơ ý. (Kể tiếp một đoạn ví dụ chuyện Bơ hỏi mẹ. Cơ mà hơi dài nên đính kèm ở bình luận cho đỡ sao nhãng ạ).
- Vậy còn lần khác thì sao? Mẹ hỏi tiếp.
- Lần khác thì Bơ không nhớ như thế nào nữa. Còn lúc học tiếng Anh thì Bơ quay sang di đường kẻ ở trên tường.
- À, trên tường có đường kẻ và Bơ muốn di tay theo có phải không?
- Đúng rồi.
- Mẹ hiểu rồi. Bơ thích di đường kẻ. Nhưng nếu Bơ nói chuyện với mẹ và mẹ quay đi thì Bơ có thích không nhỉ?
- Không.
- Ừ đấy, nên khi thầy cô đang nói thì mình chú ý nhé, Bơ có thể di đường kẻ vào giờ chơi được mà, đúng không? Khi đó thầy giáo cũng không giảng bài nữa rồi, và đường kẻ thì vẫn ở đó, đúng không nào?
- Đúng.
- Ừ, không sao cả, em Bơ còn nhỏ và thi thoảng có những lúc Bơ hơi mải chơi một tí. Mẹ tin là dần dần khi lớn hơn Bơ sẽ hiểu và biết cách cân đối thôi.
Không rõ em bé hiểu được đến đâu và câu chuyện của em như thế nào, nhưng mình chọn tin con, tin tưởng con và riêng việc con thoải mái kể chuyện trên lớp cũng khiến người mẹ này yên lòng rồi.
Bởi con không bị gò bó rằng phải thế này thì mới kể, thế kia thì không được kể. Phải thế này thì mẹ mới thương, thế kia thì không. Và con sẽ không cần phải nói dối vì sợ mẹ mắng.
Mong bản thân sẽ luôn giữ được tỉnh táo và kiên nhẫn như vậy.
----------------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hay bạn có câu chuyện muốn kể với mình?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
Fanpage: https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét