LẮM LÚC, MẸ CŨNG... “HÂM”!
Tối qua mình về nhà trong cơn say xe, ớn lạnh, người lâng lâng ngây ngất. Ăn vội bát cơm nóng rồi để chồng rửa bát trông con còn mình lên giường nằm.
Lát sau chồng bận việc, Bơ tự chơi trong phòng cùng mình. Con thích thú rút giấy từ túi giấy ăn, mình bảo “Bơ rút ra thì lát nữa Bơ tự cất vào nhé!”
Con đồng ý và vừa rút giấy vừa cười khoái chí, giấy ra đến đâu, con cười to đến đấy. Rút hết giấy thì giữ lời nhặt vào, nhưng lại phát hiện ra là nhét chỗ giấy đó vào dép đi trong nhà cũng vui không kém. Thế là thay vì xếp giấy vào, con vo tròn nhét vào đôi dép kia.
Mình cáu, vì mệt, vì muốn con nhanh chóng gọn gàng để chuẩn bị đi ngủ, vì sợ chồng ra thấy đống lộn xộn lại dỗi bởi cả chiều và tối anh đã chơi cùng con cộng với cơm nước chu toàn. Mình kéo con ra khỏi chỗ giấy đang nhét dở, không quên mắng vốn “cất vào chứ đâu phải nhét vào đó Bơ, bẩn mà”....
Bơ khóc.
Có lẽ vì đã tự vấn khá nhiều nên dù giận mình vẫn nén lại được khi thấy con mếu máo để ôm con vỗ về.
Con thấy mẹ giận thì quay sang chơi cùng bố “Bơ không thích mẹ”.
Mẹ cũng không vừa, dù biết mình hơi sai sai rồi nhưng cũng cố nói cho hả dạ “Mẹ bảo Bơ lấy sách mẹ đọc cùng Bơ không lấy, giờ không đọc nữa”.
Xong rồi một luồng suy nghĩ chạy qua trong mình “ơ hâm thật, cả ngày con đi học, về nhà thì mẹ đi chưa về, con chơi cùng bố đến tận tối muộn quá cả giờ cơm để đợi mẹ, ấy thế mà vừa bên con được tí đã làm con khóc. Mà rõ ràng là mình đã đồng ý việc con chơi và xếp giấy lại.”
Mình nói với con: “Bơ đi lấy sách lại đây mẹ đọc cùng nhé.”
- Ơ, mẹ hết bực Bơ rồi à.
- Ừ, mẹ hết bực Bơ rồi.
Xong mình ôm con: Mẹ nghĩ là cả ngày Bơ đã đi học rồi, mẹ muốn buổi tối mình dành thời gian yêu thương, hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.
- Bơ cũng thích hạnh phúc bên bố..... và mẹ nữa. (Lại còn biết nói kiểu ngập ngừng làm người mẹ tưởng vẫn còn dỗi mẹ cơ)
- Ừ, lúc nãy Bơ đã rút giấy rất vui đúng không.
- Đúng. Bơ cười.
- Và Bơ còn thấy rất thú vị khi nhét vào trong dép phải không.
- Đúng rồi.
- Ừ, Bơ cũng đã cất giấy lại như Bơ nói rồi nhỉ. Bơ đã làm rồi đấy chứ. Thế mà mẹ lại bực Bơ nhỉ. Tại vì mẹ muốn Bơ xếp giấy lại, Bơ nghĩ xem, giấy đó mình dùng để lau miệng, mà làm như thế thì sẽ bị bẩn phải không.
- Và lau tay nữa. Bơ thêm vào.
- Ừ đúng rồi, lau tay nữa, mà để xuống sàn nhà rồi vo lại như thế sẽ rất khó dùng và bẩn đúng không.
- Đúng.
- Ừ, nên mẹ mong là Bơ giữ giấy sạch nhé.
- Bơ đồng ý.
Xong xuôi hai mẹ con đọc sách và đi ngủ trong yêu thương.
Mình nghĩ học, đọc và thực hành không phải để không giận hay la mắng, bực bội đâu mọi người ạ, mà là giảm dần số lần cáu, thời gian cáu và biết kết nối lại với con, sẵn sàng nhận sai.
Nên nếu có lỡ mắng con, hãy cứ can đảm xin lỗi và sửa sai để tiến bộ thay vì ôm mãi cái hối hận, tự trách của những lần mắng con đó nhé.
Cứ mắng rồi hối hận sẽ chẳng thay đổi được gì cả mà hơn hết là qua đó nhìn lại, ngẫm lại để hiểu hơn mình và con. Cũng là để con học cách dũng cảm nhận sai và xin lỗi từ bố mẹ.
Và nếu bạn bối rối trước những hành vi của con, đừng quá lo lắng mình không biết làm gì, kỷ luật ra sao, phương pháp nào thì đúng mà hãy dùng tình yêu thương để bên con, lắng nghe để hiểu con, đó là chìa khoá để kết nối với con.
Là yêu thương vô điều kiện, không phải nuông chiều vô điều kiện nha.
----------------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hay bạn có câu chuyện muốn kể với mình?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
Fanpage: https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét