Làm gì khi con không tập trung trong giờ ăn?
Thời gian đầu Bơ đi học, mình không biết có phải do con đi học hay vì con vào giai đoạn phát triển nhưng cứ mỗi tối đến giờ ăn là con kiểu “tâm tư ở chốn nào”, không nói chuyện liên tục thì ra khỏi chỗ ngồi, chơi, làm trò… nói chung là không ngồi chú ý giờ ăn như trước. Bản thân mình cũng tập được cách tôn trọng lựa chọn ăn uống của con, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ kiên nhẫn, bằng chứng là một hai hôm không sao, khi vài hôm như thế cộng với bữa ăn kéo dài, chồng thì đi ra đi vào “sao con không ăn gì thế?”. Vậy là mình cũng đâm khó chịu, không đánh mắng nhưng cũng mặt nặng mày nhẹ với con lắm, xong nghĩ “ơ con cũng đâu làm gì sai mà mẹ như thế!!!!”
Sau nhiều ngày quan sát và liên hệ với kiến thức về chuyện ăn, tâm lý con và cả mẹ thì mình thấy có mấy điều liên quan đến giờ ăn của con:
- Con có thể không đói vì nếu hôm nào đói con ăn rất nhanh và tự giác. Bữa phụ ở trường lúc gần 3 giờ chiều, cộng với sữa lúc 4 giờ, bữa tối nhà mình diễn ra lúc 6h hơn thì chưa đủ để con tiêu thụ hết năng lượng, nên nhu cầu nạp thêm của con không nhiều. hơn nữa, con còn ăn quả sau giờ cơm tối, vậy là cũng không quá lo chuyện con đói.
- Phản hồi nhất quán của bố mẹ. Nhất quán nghĩa là phản hồi giống nhau giữa các bữa ăn và giữa bố với mẹ. Nhất quán giữa các bữa ăn là bữa này mẹ phản hồi con như thế này, mẹ đồng ý để con tự ăn, cho con thời gian trong 30 phút, kéo dài thêm vài phút với 1-2 lần lựa chọn tùy con, thì lần sau cũng thế. Chứ nếu hôm nay mẹ cho phép con, nhưng mai mẹ lại liên tục nhắc nhở, giục con, cất luôn đồ ăn khi thấy con không ăn thì không được. Giữa bố và mẹ cũng phải đồng thuận khi phản hồi con, mẹ muốn con tự xúc nhưng bố bảo để bố xúc cho thì chắc chắn con sẽ muốn được bố xúc.
- Tâm trạng của bố mẹ: không biết bạn có từng đọc về sóng năng lượng chưa, mình thấy con trẻ cảm nhận tâm trạng của bố mẹ rất tốt luôn và có lẽ sóng là cách lý giải hợp lý nhất. Lần tới bạn thử quan sát xem, nếu bạn vui vẻ trong bữa ăn, không nhắc nhở hay sốt ruột chuyện ăn của con, thì hầu như con sẽ ăn chủ động và vui vẻ. Nhưng nếu bố mẹ nói to, la mắng, giục con “Bơ!!!! sao ăn mãi thế”, “mẹ bực rồi đấy”… thì khả năng cao là con sẽ chỉ ngồi, ngậm và ăn rất lâu.
Lần đầu mình biết về sóng là khi đọc “Kỷ luật mềm trong gia đình”. Review về sách mời bạn xem tại đây:
- Hãy đặt mình vào con, cảm nhận bằng tình yêu thương của mẹ bên cạnh những lý thuyết về giờ ăn, kỷ luật tích cực hay bất kỳ phương pháp nào mà bạn biết, vì chỉ có bạn là chuyên gia của con. Mình chỉ nhất quán duy trì tắc chung về việc ngồi một chỗ, tôn trọng bữa ăn, còn về thời gian thi thoảng có thể du di. Dẫu sao thì một vài bữa ăn hơi chậm hơn, hơi “nghĩ đâu đâu” cũng không sao cả, đó là khi con đang lớn, đang học bằng cách nhìn và quan sát của con, không nói lên con người hay tính cách của con. Hãy nghĩ đơn giản là có những lần mình cũng chán ăn, không muốn ăn, thì con cũng thế.
Một số tình huống cụ thể ở nhà mình:
- Con đứng lên ngồi xuống, chạy xung quanh khi ăn: mình luôn nói rõ ràng rằng nếu con muốn ăn, mẹ yêu cầu con ngồi gọn gàng tại bàn ăn, con có thể chơi khi ăn xong; còn nếu con muốn chơi, hãy ra khỏi bàn ăn và ăn vào bữa sau. Con ăn hay không là tuỳ con nhưng con cần tôn trọng giờ ăn và mọi người.
- Con không tập trung: thời gian đầu mình cũng theo thói quen nhắc con khá nhiều, sau đó mình nghĩ có lẽ con đang trong thời kỳ phát triển về ngôn ngữ và suy nghĩ (Bơ hiện 3 tuổi), nên lắm khi tâm trí con lang thang đâu đó, con kể chuyện cũng không sao cả, mình cứ nghe trong vui vẻ. Thường thì khi kể xong con vẫn ý thức việc con đang ăn. Và mình cố gắng không nhắc trong bữa ăn, hoặc chỉ nhắc vui vui kiểu “ừ, Bơ ăn đi rồi kể tiếp sau nhé”. Mà nhiều khi bố mẹ nghĩ con ăn lâu nhưng nếu tính giờ thì thời gian chưa quá lâu đâu ạ. Bơ chưa khi nào kéo dài bữa ăn quá 30 hoặc 45 phút.
- Con ngồi không tập trung nhưng mẹ cất đồ ăn đi thì con khóc: thường với Bơ, gần như mình cảm nhận được rõ tâm trạng con qua cách con biểu hiện nên khi con khóc vì mẹ cất đồ ăn, thường là con tủi thân, con vẫn muốn ăn, hoặc có thể con dừng ăn rồi nhưng con sợ mẹ giận khi thấy mẹ cất đồ ăn (vì có lần để lại cho con nhưng con không ăn nữa, con dò hỏi mẹ là “mẹ có vui không mẹ?”). Lúc này, cho dù con đã ngồi quá lâu, mình vẫn đồng ý để con ăn tiếp, cố gắng giữ bình tĩnh và nói với con bằng thái độ bình thản nhất có thể rằng “nếu con muốn ăn tiếp thì mẹ mong là con sẽ chú ý vào bữa ăn và ngồi gọn gàng, nếu con no rồi thì mình dừng nhé. Mẹ tôn trọng con và không yêu cầu con phải ăn hết suất. Mẹ thương con.”, hoặc xác nhận “dù Bơ ăn thế nào thì mẹ vẫn vui. Bơ đói thì ăn, no thì dừng, không phải ăn để mẹ vui nhé”. Có lẽ con chưa hiểu hết câu đâu nhưng mình muốn con biết con không cần ăn chỉ vì để ai đó vui lòng, kiểu “con ăn nhiều thì bố mẹ mới vui”. Câu mẹ thương con để khẳng định rằng dù con ăn nhiều hay ít mẹ vẫn thương con, và mẹ không giận con, để con tự tin với lựa chọn ăn của mình mà không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của bố mẹ.
Thường thì nếu vẫn muốn ăn, con sẽ khá tập trung để kết thúc bữa ăn. Nếu sau 1, 2 lựa chọn ăn tiếp nhưng con vẫn tiếp tục không ăn thì mình hiểu con thực sự không muốn ăn nữa và yêu cầu con cầm bát để vào bồn rửa “Nếu no rồi thì Bơ để bát lên bàn nhé”. Việc này để con tự ý thức về giờ ăn của con, và kết thúc bữa ăn trong vui vẻ, tránh chuyện con khóc hay cảm thấy bị ép buộc trong giờ ăn.
Có lẽ còn có nhiều tình huống khác nhưng mình tạm thời không nhớ ra, nếu bạn có tình huống hay câu hỏi gì cứ để lại bình luận, hoặc nhắn tin cho mình nhé!
----------------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hay bạn có câu chuyện muốn kể với mình?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
Fanpage: https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét