“Tấm vé đến thiên đường” – từ phim đến... nhà tôi
“Tấm vé đến thiên đường”, không phải là phim bom tấn, câu chuyện cũng không mới nhưng thực sự chạm đến tôi ở thời điểm này, khi xung quanh bạn bè, người quen đã và đang xảy ra nhiều vấn đề trong cuộc sống gia đình.
Ở tuổi mà người ta vẫn nói là cần một công việc ổn định, không còn trẻ trung nông nổi như hồi 20, cũng chưa có nhiều trải nghiệm cuộc đời như tuổi 40, 50, tôi lại cực kỳ quan tâm đến ứng xử trong gia đình và giáo dục con. Tôi thấy mình may mắn khi được làm điều tôi thích và được người bên cạnh tin tưởng ủng hộ.
Chuyện kể về một đôi vợ chồng trung niên, đã ly hôn sau nhiều năm và họ có chung một cô con gái. Cả hai tuy ghét nhau kể từ khi đường ai nấy đi nhưng vẫn có chung mối quan tâm là con và luôn có mặt trong mỗi dấu mốc của con. Lần gặp này là một sự kiện quan trọng và có phần đột ngột vì con gái của họ chuẩn bị cưới một chàng trai cách nhà hàng triệu dặm chỉ sau hơn một tháng gặp gỡ trong chuyến đi chơi sau tốt nghiệp đại học. Cũng giống bao bố mẹ khác, họ luôn muốn đưa ra lời khuyên, luôn muốn can thiệp vào những quyết định của con, muốn con “không đi vào vết xe đổ của cha mẹ”. Nhất là người mẹ, cô cho rằng con đang lặp lại những gì cô làm thời trẻ: gặp một người và nghĩ là mình yêu người đó nhất, rồi có con, rồi mâu thuẫn, đường ai nấy đi.
Có phải bố mẹ thường nói “Con nên thế này”, “con nên thế kia”, “con đừng làm việc đó, đừng chơi với đứa đó, đừng yêu người đó…..” Nghe quen không? Rất quen nhỉ. Bố mẹ luôn muốn rút kinh nghiệm những sai lầm của mình ở con cái, muốn con chọn cái này vì sẽ “tốt hơn”, nhưng mà không thể. Dù có quay lại thời gian đó, ngày đó, nơi đó, thì họ vẫn sẽ có lựa chọn đó, quyết định đó. Bởi suy nghĩ, niềm tin, ý thức lúc đó, rõ ràng chỉ đến thế, là như thế.
Tôi và chồng cũng có những lúc tranh cãi, giận dỗi, cũng từng hơn một lần tôi đã nghĩ “biết thế ngày đó”. Nhưng rồi dần dần, tôi hiểu ra và chấp nhận rằng mọi chuyện hiện tại, những người tôi gặp, người tôi chọn, chính là người tôi cần gặp, và cần chọn, và cuộc sống vẫn như nó vốn là. Bởi nếu quay lại, tôi của ngày đó, đã chọn công việc đó, thích người như thế, tôi đã luôn sống hết mình để không phải nuối tiếc, và vì vậy mới có tôi hiện tại.
Mà theo hướng tích cực hơn, thì mọi chuyện cũng không phải tệ đến thế, chúng tôi đã rất vui vẻ, hạnh phúc, đang cùng nhau có một cậu con trai đáng yêu, cùng nhẫn nhịn và bao dung với nhau, vì nhau hơn, đâu phải chỉ toàn cãi vã.
Một điều khiến tôi chú ý nữa trong phim và quan sát từ cuộc sống là một thử thách lớn với những cặp vợ chồng trẻ trong những năm đầu chính là khó khăn về kinh tế, mà thường là từ năm thứ hai, thứ ba sau khi cưới hoặc ở chung vì lúc này, hầu như ai cũng nghĩ đến một căn nhà, có nhà rồi thì muốn có ô tô, muốn con học ở môi trường tốt, muốn nhiều hơn nữa. Nếu cứ bình thường thì không sao, nhưng khi biến cố xảy ra, sẽ mâu thuẫn nhiều lắm, tại anh tại cô, tại ngày đó. Mà nếu cả hai không vượt qua được, không kiên định vào những điều đã cùng nhau xây dựng để động viên nhau cùng cố gắng, khó khăn rồi sẽ qua thì sẽ chẳng thể đi tiếp cùng nhau, một vài tuần hay tháng mâu thuẫn sẽ phá vỡ hết tất cả những vui vẻ, hạnh phúc trước đó.
Hai bố mẹ trong câu chuyện chính là như thế, qua lời kể của người bố với bạn của con thì ông đã nỗ lực mua đất và xây một căn nhà ở bên hồ - nơi người mẹ rất thích. Tuy nhiên, một vụ cháy xảy ra và mọi thứ tan biến, những lần cãi nhau, những mâu thuẫn, những chán ghét đổ lỗi khiến họ rời xa nhau và dù đã đường ai nấy đi, họ vẫn ghét bỏ nhau, luôn mâu thuẫn và “gây chiến” bất cứ khi nào nhìn thấy nhau.
Chúng tôi cũng từng có thời gian căng thẳng, tuy chưa quá khó khăn về kinh tế nhưng vì ai cũng muốn nỗ lực, ai cũng muốn làm tốt nên đã có những ngày tôi luôn muốn tránh mặt, tránh nói chuyện với chồng cho đến tận lúc đi ngủ, bởi cứ nói gì là lại không kiềm chế được mà cãi nhau. Đó là khi mới cùng nhau mua được môt căn chung cư ở thành phố, áp lực trả nợ khiến chồng lao vào công việc, tôi cũng muốn làm tốt công việc bán hàng để góp sức phần nào. Bên cạnh đó, chúng tôi vẫn phải trông con vì trường học chưa mở cửa lại do dịch còn ông bà thì ở xa và tôi thì không muốn nhờ ông bà trông cháu vì tôi nghĩ họ đã quá vất vả để nuôi lớn chúng tôi, hơn nữa việc nuôi con nên là trách nhiệm của vợ chồng tôi.
Đỉnh điểm là một lần, cả hai (mà chủ yếu là tôi) dùng những lời lẽ nặng nề, quy chụp nhau ngay trước mặt con, điều mà tôi luôn tránh suốt từ khi có con. Cũng may là chúng tôi đã biết nhận sai và xin lỗi nhau, và chưa nóng giận đến mức viết đơn ly hôn – điều mà tôi thấy bây giờ dường như dễ dãi hơn so với thời của bố mẹ tôi.
Còn nữa, có một câu thoại của người mẹ mà tôi rất ấn tượng và thấy khá giống những gì tôi đã trải qua, không nhớ rõ cụ thể nhưng đại loại là “em thích trông con, nhưng em sợ nếu cứ ở bên anh, một ngày nào đó em không còn nhận ra bản thân nữa”. Tôi từng có suy nghĩ gần giống như thế. Tôi thích bên con, nhưng đồng thời cũng sợ rằng cứ mãi ở nhà thì bản thân sẽ tụt hậu, kém cỏi hay bị coi thường vì “ăn bám”, “ở nhà chồng nuôi”... Tôi nghĩ về bản thân trong quá khứ, đã từng nhiệt huyết ra sao, năng động thế nào, khác tôi bây giờ rất nhiều, thích những khoảnh khắc bên con. Thường thì chúng ta không muốn hoặc khó để nói ra điều khiến mình lo lắng, nhất là khi điều đó lại có liên quan đến người gần gũi mình, và lại liên quan nữa đến vấn đề kinh tế, tiền bạc.
Tôi cũng từng như vậy, tôi cứ úp mở, bóng gió chuyện tôi ở nhà trông con thì chồng phải lo làm ăn là đúng, vừa như kể công, vừa như để tự bào chữa cho sự thiếu tự tin của mình.
Chúng tôi đã phải trò chuyện rất nhiều, động viên nhau rất nhiều để hiểu nhau hơn và thống nhất về định hướng trong gia đình. Tôi đã học cách nói ra cảm nhận, suy nghĩ của mình, kiểu “em cảm thấy buồn”, “em sợ người ta nghĩ em là không làm gì mà cứ để chồng lo”… thay vì chụp mũ đối phương “anh thật vô tâm”, “anh chỉ biết làm việc”… Và thật kỳ diệu, khi nghe được những điều đó, tôi cảm nhận chồng cũng mở lòng hơn để động viên tôi “anh chưa bao giờ nghĩ thế, em cứ làm điều em thấy thoải mái”.
Cuối cùng, tôi chấp nhận rằng tôi yêu thích và không thể buông bỏ việc học và tìm hiểu để bên con, còn chồng thì yêu thích làm việc. Nên tôi cứ bên con như lúc trước, khi con còn nhỏ, để chồng yên tâm tập trung làm việc sẽ tối ưu hơn và dễ thở hơn là cứ tôi cố gắng làm cả hai mà không hiệu quả. Chồng cũng sẽ dành thời gian trong ngày để chơi cùng con, dắt con đi dạo để tôi có thời gian thảnh thơi cho riêng mình thay vì bên con suốt 24 giờ một ngày và trong suốt cả tuần, tháng, năm như thế.
Tôi không biết sau này rồi sẽ ra sao, liệu chúng tôi có tiếp tục cùng chung suy nghĩ, liệu vẫn bên nhau nhìn con khôn lớn và già đi cùng nhau hay không, chỉ là bây giờ tôi biết chậm lại để chấp nhận hiện tại, để hiểu mình và gia đình mình hơn, hài lòng với cuộc sống như nó vốn là, như câu nói của người vợ trong phim: “sao phải đợi đến ngày mai”.
Hai bố mẹ trong phim thì cuối cùng, dù không nói nhiều nhưng bằng ánh mắt, bằng những khoảng lặng đã giúp họ kết nối lại được với nhau. Cảnh tượng hay người nắm tay cùng nhảy khỏi thuyền để lưu lại nơi hòn đảo xinh đẹp cùng con gái, tôi tin những khúc mắc, những câu hỏi, những lời chưa nói đã được tháo gỡ và thấu hiểu. Một bộ phim dù không nhiều lời thoại dài dòng nhưng vẫn khiến người xem cảm nhận được ý nghĩa qua ánh mắt, cử chỉ, hành động của từng người. Một bộ phim đáng xem cho gia đình, cho những người đã và đang hay sẽ làm cha mẹ.
Bài đăng trong chuyên mục “Tình yêu - Hôn nhân”, Báo Phụ nữ Thứ sáu, số 134, ra ngày 18/11/2022
----------------------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hay bạn có câu chuyện muốn kể với mình?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
Fanpage: https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét