Một người thân của chúng mình vừa mất đột ngột do tai nạn.
Ngay trong đêm biết tin đó, chúng mình đã sắp xếp để về tiễn anh lần cuối, và Bơ đã liên tục hỏi mẹ ơi mình đang đi đâu, mẹ ơi mẹ làm gì đấy… Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của con trong tình huống vừa gấp, xót thương, đột ngột cộng với việc mình đang soạn đồ, trong người đã có chút mất bình tĩnh. Mình đã định không nói gì, và cũng không biết nên nói thế nào với con- một em bé ba tuổi. Liệu mình nên nói gì đây, con có thể hiểu gì không khi mình nói sự thật? Mình đã muốn tránh, và trong khi sắp xếp suy nghĩ, mình nói “bây giờ mẹ đang có việc rất gấp và mẹ chưa thể trả lời Bơ ngay được, con đợi mẹ sắp đồ đã nhé. Bơ ngồi chơi để mẹ làm nhé, mẹ mong là Bơ nghe lời mẹ lúc này”. Bơ có vẻ hiểu chuyện nhưng cũng chỉ chơi được một lát lại quay sang hỏi mẹ, lúc này mình nghĩ con cần được biết.
- Một bác ở quê vừa mất Bơ ạ, Bơ có nhớ chị Sâu (tên đã được thay đổi) không, là bố của chị ấy. Và chúng mình sẽ về để tạm biệt bác.
- Bác mất sao mẹ?
- ….. (Mình im lặng vì không biết nên nói thế nào.)
- Mẹ, bác mất sao mẹ.?
- Bác bị tai nạn Bơ ạ.
- Thế sao bác mất mẹ.
- Bác bị tai nạn Bơ ạ, và tim không còn đập nữa. Mình ngồi xuống nhìn con và cố trả lời bằng câu đơn giản nhất gần với những gì trong sách con đọc với hi vọng con hiểu.
- Thế bác mất đi đâu mẹ. Bác mất ai mẹ?
- Bác sẽ đi đến một nơi xa Bơ ạ, và mình không còn được gặp bác nữa.
- Giống như trong “Đảo thiên đường của nội” đó Bơ. Bố Bơ nói tiếp.
- Đúng rồi Bơ ạ, giống như nội của Nim vậy, sẽ đi đến một nơi xa. Mình tiếp lời.
Đến đây, có vẻ con đang suy nghĩ điều gì đó nên không nói tiếp nữa.
Hôm sau, lúc đã về quê, vì con còn nhỏ không tiện cho con đi cùng nên mình để Bơ ở nhà với bà ngoại, lúc đầu khi nghe mẹ đi đâu đó, con hơi mếu máo tỏ vẻ không muốn.
- Bơ ơi, Bơ ở nhà cùng bà nhé, mẹ đi tạm biệt bác một lúc rồi mẹ về.
- Bơ đồng ý, bai bai mẹ. Bơ nói rồi cười trước sự bất ngờ của mẹ và bà. Mình nghĩ lúc này con đã hiểu mẹ đi đâu và tại sao mẹ cần phải đi.
Mình biết, để nói với con về cái chết, về sự ra đi của người thân, về mất mát, thật khó, với các em bé nhỏ lại càng khó hơn, dù đây là chuyện mà không sớm thì muộn, rồi con cũng sẽ phải đối mặt trong đời. Mình đã từng đọc những chia sẻ về trải nghiệm đau buồn này và tìm hiểu các đầu sách để đọc cùng con với mong muốn sẽ có thể thông qua sách trò chuyện với con dễ hơn một chút. Mình nghĩ, thay vì nói dối để con hi vọng vào một điều không thể xảy ra nữa, thay vì nghĩ con chưa hiểu, thay vì cáu giận “trẻ con thì biết gì”, thì thứ con cần hơn chính là được người lớn trò chuyện thẳng thắn về sự thật và cùng con vượt qua, tuy khó khăn lúc đầu, nhưng sẽ giúp con phần nào hiểu và cảm nhận được sự việc đang xảy ra. Hơn hết, là xây dựng lòng tin trong con. Con hiểu chuyện hay không, có lắng nghe người lớn hay không, còn phụ thuộc vào việc người lớn có tin tưởng và tôn trọng con không nữa.
Sau hôm đó mình đã ôm con và cảm ơn con vì đã hiểu chuyện, đã biết chơi cùng các anh em khác để bố mẹ có thể yên tâm phụ giúp công việc bên nhà bác, cảm ơn con đã vui vẻ mạnh khỏe trên suốt quãng đường. Vì dù sao, việc chúng mình về gấp và đi cũng gấp, lại là vào đêm tối, trong vòng 24h di chuyển trên xe hết 8 tiếng cả về lẫn đi với tổng cộng gần 400km cũng là một điều lớn lao với em bé 3 tuổi phải không? Mình thực sự biết ơn con về điều đó.
-----------------
Bạn đang có tâm sự?
Bạn đang gặp khó khăn khi bên con?
Hãy nhắn cho mình nhé! Mình không phải chuyên gia để khuyên bạn nên làm gì, mình chỉ là một người mẹ có thể lắng nghe bạn không phán xét đúng sai!
ĐỒNG HÀNH CÙNG NHÀ BƠ
https://www.facebook.com/Chuyennhabo124/
Blog: https://chuyennhabo.blogspot.com/
FB cá nhân của mình: https://www.facebook.com/nguyen.huyenmb/
Nhận xét
Đăng nhận xét