Tôi đi học làm mẹ - những suy nghĩ
trên hành trình ấy.
Một tối nọ, cả nhà lên cầu đi bộ hóng gió. Gặp hai mẹ con nọ, bé gái đang khóc lóc, lăn ra đòi mẹ bế, còn người mẹ vẫn kiên quyết đi thẳng. Đến đoạn hết cầu, thấy con vẫn nằm lăn trên ghế khóc, người mẹ quay lại:
- Mẹ bế con mẹ bế con, em bé khóc lóc.
- Không mẹ không bế, mẹ nói nghe này con đã đi rất tốt rồi. Thứ hai hôm trước con ốm thì mẹ bế thôi.... mẹ bế mẹ bế huhu (tiếng mẹ lẫn vào tiếng bé).
- Chúng mình cùng dắt tay nhau đi nào.
- Mẹ bế mẹ bế...
- Mẹ không bế, không là không, Chú công an kia kìa, chú công an ơi, C (tên con đã thay đổi) hư này. À, cháu ngoan rồi chú nhé.
Nhưng em bé vẫn khóc liên tục: mẹ bế mẹ bế.
Một gia đình đi qua, người bố đang cõng con trên lưng, người mẹ quay sang hỏi con:
- Bạn ấy khóc như thế là ngoan hay hư con?
- Ngoan
- Hư chứ, bạn ấy khóc là hư chứ, người mẹ nói lại, cứ như để nhắc con rằng “khóc là hư”!
Bơ thấy bạn kia khóc chạy theo mẹ thì vẫy tay: bái bai
Sau những tìm hiểu về tâm lý và hành vi con trẻ, rồi quan sát từ cuộc sống, mình thấy thế này:
Khi gặp tình huống khó với con, người lớn thường “mượn”
một nhân vật khác, thường là chú công an, chú bảo vệ, hoặc những người trông có
phần “đáng sợ”, rồi doạ nạt, chỉ để con nín khóc, con nghe lời. Nhưng nào có biết,
doạ nạt chỉ khiến con sợ hơn, và con có thể dừng khóc, vì sợ, nhưng cảm xúc,
suy nghĩ của con vẫn còn đó. Mình nghĩ điều quan trọng hơn việc con dừng khóc
là qua trải nghiệm đó cả cha mẹ và con có thể hiểu ra hay học được điều gì, có
thể thông cảm cho nhau không.
Chúng ta cũng thường nói “khóc là hư”, “không khóc mẹ thương”, nhưng rõ ràng rằng khóc cũng là một cách thể hiện tâm trạng, ngay cả người lớn cũng có lúc khóc đó thôi. Với trẻ, khi ngôn ngữ còn hạn chế, khóc là cách nhanh nhất để con bày tỏ mong muốn, và nhiều khi, chính sự đáp lại của người lớn khiến con tin rằng “cứ khóc rồi sẽ được đáp ứng nhu cầu”.
---------

Nhận xét
Đăng nhận xét